Nhiều khi
anh thấy mình chao đảo
vì một bình yên mong manh
rơi từng nấc chậm
trên những bậc sầu của trái tim
rồi chìm xuống đáy lòng.
Nhiều khi
anh lẫn lộn giữa nhớ và quên.
Nhớ để làm gì?
và quên để làm gì?
Nhớ để quên,
và quên để chỉ còn tờ giấy trắng
vô nghĩa
.
Nhiều khi
anh thấy cái bóng của mình
như một người xa lạ.
Nó mỉm cười
nhe những nanh vuốt ghê sợ.
anh cứ chạy
và nó cứ bám theo
cho đến khi màn đêm sập xuống.
Bóng chẳng còn.
Nhiều khi
anh quên.
Nhiều khi
anh bước một mình
như người lữ hành cô độc.
Nắng, gió và cát
phôi pha.
Nhiều khi
anh nghe một khúc nhạc
và hình dung
một người đang nhặt cánh hoa tàn.
Bản dạ khúc chiều thu,
phải rồi!
Mộ người chết mùa thu,
có bóng ai lầm lũi.
Mộ người chết mùa thu,
nằm bên bờ vực thẳm.
Nhiều khi
anh nằm mơ
thấy em cười.
Nhiều khi...
Nhiều khi (và cũng có đôi khi) anh nuôi một lời hứa, nuôi hi vọng như một chút gì còn sót lại của niềm tin.
Nhiều khi (và cũng có đôi khi) em quên một lời hứa, như quên một điều chỉ thoáng qua trong đời.
Nhiều khi (và cũng có đôi khi) anh thôi không còn chờ đợi. Những lời hứa luôn tính bằng năm, có khi bằng một cuộc đời.
Nhiều khi (và cũng có đôi khi) em hốt hoảng tìm kiếm, để thực hiện một lời hứa. Nhưng chẳng còn ai nhớ, chẳng còn ai chờ đợi.
Nhiều khi (và cũng có đôi khi) ta hay chậm trễ, âu lo; để rồi Nhiều Khi biến thành Mãi Mãi.